Vợ của ta là quận chúa
Phan_26
"A Mộc!" Sư phụ đột nhiên thấp giọng hô, tựa hồ có điểm tức giận, "Quận
chúa vừa mới trở về phòng nghỉ ngơi, đừng có kinh động nàng, A Thành cũng mới
tỉnh lại, cần tiếp tục nghỉ ngơi thật tốt."
Dù cảm thấy sư phụ phản ứng có chút kỳ quái, ta chỉ cười cười nói : "Không
cần nghỉ ngơi, cũng ngủ quá lâu rồi... Nhị sư huynh, ngươi đi nói cho quận chúa, ta
không sao, cũng đã tỉnh lại." Thực ta cũng rất muốn, được nhìn thấy khuôn mặt ta nhớ
da diết kia.
"A... Vậy sư phụ..." Nhị sư huynh hơi chút chần chờ liếc nhìn sư phụ.
- 404 -
Sư phụ thở dài nói : "Đi đi."
Nhị sư huynh ngay lập tức quay đầu rời khỏi.
"A Thành." Sư phụ lại đột nhiên nói, thanh âm trầm thấp, "Ngươi có biết, có
một số việc là không thể nào."
Ta sửng sốt, nhìn vào mắt sư phụ.
"Quận chúa sẽ phải trở về vương phủ... Vi sư, không muốn thấy ngươi tiếp tục
chịu khổ." Sư phụ nói rồi cùng ta đối mặt, trong thoáng chốc ta có loại cảm giác như
hít thở không thông. Thanh âm của sư phụ trầm thấp, nhưng những lời hắn nói lại như
đôi tay, hung hăng bóp chặt cổ họng của ta, càng lui càng chặt.
Sư phụ hắn... Đã biết?
"Nhược Hề?" Thanh âm quen thuộc truyền đến, sư phụ hơi nghiêng người, ta
nhìn thấy Tấn Ngưng đang tựa bên cạnh cửa.
Nàng gầy quá, vẫn là gầy như vậy. Tựa như chỉ cần một cơn gió cũng có thể
đem Tấn Ngưng thổi chạy, thậm chí ta còn thấy thân thể nàng thoáng run lên.
"Các ngươi hảo hảo tâm sự đi, vi sư ra ngoài trước." Sư phụ thâm sâu liếc ta
một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Ta nên làm gì bây giờ, còn có thể làm sao?
- 405 -
"Nhược Hề..." Tấn Ngưng chậm rãi từng bước tới gần, nàng khẽ mỉm cười,
mắt ngấm lệ.
Không phải là như vậy. Chẳng lẽ mọi việc sai lầm rồi sao?
"Quận chúa, Thành công tử, Nguyệt Nhi ở bên ngoài chờ." Nguyệt Nhi đứng
ngoài cửa, nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rất muốn đứng lên, rất muốn ôm lấy người trước mắt, rất muốn lớn tiếng nói
với nàng ta rất muốn nàng.
Nhưng…không phải là như thế này.
Ta lẳng lặng nhìn Tấn Ngưng, trên mặt nàng chỉ là vui sướng, vui sướng đến
lệ tuôn rơi. Nàng đến bên cạnh giường, thấy ta chỉ nhìn nàng không nói lời nào, liền
mỉm cười, rồi ngập ngừng không biết làm sao.
"Quận chúa." Ta mở miệng nói, ánh mắt không dám dời khỏi nàng, chỉ sợ sẽ
lỡ mất bất kỳ diễn cảm nào đó.
Nàng cúi đầu, thấy tay ta đặt bên ngoài mền, chẳng chờ ta kịp phản ứng đã
nhẹ nhàng xoa bàn tay đó, nàng nói: "Tay ngươi lạnh, đừng để bên ngoài mền." Nói
rồi thật cẩn thận đưa tay ta nhét vào trong chăn.
Lòng ta run rẩy, vừa mới chạm vào rõ ràng tay ngươi còn lạnh hơn tay ta a.
"Rốt cuộc... Làm sao vậy?" Ta hỏi, như cũ không hề chớp mắt nhìn nàng.
- 406 -
"Cái gì làm sao vậy?" Tấn Ngưng ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn ta, rồi đột
nhiên lấy tay bưng kín miệng mình.
Tấn Ngưng nhíu lông mày lại, cùng với vẻ mặt bi thương nàng đưa tay hướng
mặt ta, nhẹ nhàng xoa lên mi trái. Nơi vốn vẫn được băng bó, vừa rồi sư phụ mới gỡ
xuống cho ta.
"Cũng là vì ta..." Tấn Ngưng nói, thanh âm nghẹn ngào.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Ta ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay nàng, bàn tay lạnh lẽo
buốt giá.
Tấn Ngưng thuận theo ta ngồi vào bên giường, nước mắt giờ đã rơi xuống.
Thật chẳng hợp —— Tấn Ngưng ở bên giường ta rơi lệ, cực kỳ không nên. Tấn
Ngưng để tùy ý ta cầm tay nàng, mắt hạnh đỏ bừng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng chỉ
há miệng thở dốc, nước mắt lặng lẽ rơi như không thể dừng lại.
Ta mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình đã khàn khàn: "Ngươi không nên...
Khóc."
Tấn Ngưng sững sờ nhìn ta, tựa như không hiểu ta đang nói gì.
"Ngươi phải hận ta mới đúng…" Ta cất giọng nói, "Ngươi phải hận Thành
Nhược Hề cả đời, thề tuyệt không tái kiến ta mới đúng."
Tấn Ngưng đột nhiên rút lại bàn tay bị ta nắm chặt, xoay người đứng lên, vừa
lau nước mắt trên mặt vừa nói : "Nhược Hề, ngươi khát sao? Muốn uống chút trà hay
- 407 -
không?"
"Quận chúa..." Ta sửng sốt.
"Trà đã nguội rồi, để ta gọi Nguyệt Nhi rót lại." Tấn Ngưng nói xong, định đi
ra hướng ngoài cửa.
Ta luống cuống vén chăn lên muốn xuống giường, lại bởi vì vô lực, cả người
ngã trên mặt đất.
"Nhược Hề!" Tấn Ngưng vội vàng chạy lại, ngồi xổm người xuống nâng ta
dậy, "Đừng xuống giường, ngươi bây giờ không thể xuống giường..."
"Thực xin lỗi..." Ta rốt cục nhịn không được, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của
Tấn Ngưng, "Thực xin lỗi, Ngưng nhi."
Quận chúa nhìn ta rồi cười, đưa ta tới bên giường: "Nói cái gì đó, mau trở lại
giường, ta còn phải nhường Nguyệt Nhi lấy trà nóng."
Ta cầm lấy tay Tấn Ngưng không cho nàng rời đi.
Ta biết, nàng đang trốn tránh.
Giống như ta trốn tránh thật lâu trước đây, không dám đối mặt với lời nói dối
này.
"Không nên như vậy, Ngưng nhi, không nên như vậy..." Ta cảm giác được
- 408 -
thanh âm mình đang run rẩy, nhưng mặc kệ, cái gì cũng mặc kệ đi. Ta nắm thật chặt
tay nàng, dùng bàn tay không thật ấm áp sưởi ấm cho nàng.
Nàng khóc, rõ ràng so với lúc vừa nãy còn lợi hại hơn, nhưng lời nói vẫn như
bình thản: "Nhược Hề, tay ngươi rất lạnh, đừng ở bên ngoài, trở lại trên giường đi."
"Ngưng nhi..." Ta cúi đầu, không dám nhìn lên mặt nàng, "Đều là lỗi của ta..."
Tấn Ngưng không nói thêm gì, nhưng tay nàng lại lạnh lẽo hơn nữa. Ta ngẩng
đầu, chỉ thấy lông mày Tấn Ngưng nhíu chặt, mắt đỏ bừng, nước mắt rơi ướt hai má,
môi mím chặt như muốn cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Ta cố tàn nhẫn nói : "Ta biết ngươi không muốn đối mặt, nhưng..."
"Nhược Hề." Không để ý ta đang nói cái gì, Tấn Ngưng khóc nhiều hơn nữa,
nói lời đứt quãng, "Ngươi, ngươi biết chưa... Phụ vương hai ngày nữa sẽ, sẽ đón ta..."
Ta chỉ có thể gật đầu, lệ cũng tuôn rơi.
"Đến lúc đó... Ngươi, ngươi cũng đi theo, đi theo chúng ta về kinh... Được,
được không?" Tấn Ngưng nói, thân mình càng run rẩy.
"Ngươi hãy nghe ta nói, Ngưng nhi." Ta đè nén tâm tình của mình, bắt lấy hai
vai Tấn Ngưng nhường nàng nhìn ta, "Ngươi hãy nghe ta nói... Ta không muốn tiếp
tục lừa ngươi, ta không thể tiếp tục lừa ngươi... Đêm đó ngươi cũng ở bên cạnh, có
đúng không?"
- 409 -
Tấn Ngưng vừa khóc vừa lắc đầu, cố lắc thân thể muốn tránh thoát ra.
Ta gắt gao nắm lấy hai vai nàng, không cho nàng lui về sau nữa, tiếp tục nhẫn
tâm nói: "Ngươi cũng ở bên cạnh, ngươi cũng nghe được lời ta nói, ta và ngươi giống
nhau, ta cũng là..."
"Ngươi đã nói ngươi sẽ không gạt ta..." Tấn Ngưng đột nhiên nói, thanh âm
run rẩy thê lương, "Ngươi đã nói ngươi sẽ không gạt ta..."
Ông trời, ta rốt cục nói không nên lời.
"Nếu không thể, vì cái gì còn muốn tới gần ta?" Tấn Ngưng nghẹn ngào hơn,
"Vì cái gì còn muốn nói cho ta, ngươi yêu thích ta? Vì cái gì... Ngươi muốn gạt ta?"
Ta còn có thể nói gì, ta còn có thể nói cái gì?
"Hết thảy đều là gạt ta, đúng không?" Tấn Ngưng bỗng cười cười, nước mắt
vẫn tuôn rơi, nàng giãy thoát khỏi hai cánh tay ta vô lực, lui về hướng phía sau.
"Ngưng nhi..." Ta không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cam chịu thừa nhận,
muốn chính mình nhận lấy trừng phạt.
"Hết thảy đều là giả, ngươi sớm đã biết, sao vẫn còn đối với ta như vậy..."
Thanh âm của Tấn Ngưng yếu dần, nàng chậm rãi xoay người từng bước đi ra hướng
cửa.
Cứ để nàng đi như vậy sao? Cứ để nàng xoay người rời khỏi sao?
- 410 -
Ít ra hãy nói gì đó, chỉ vài lời cuối cùng.
"Không phải." Ta đề cao thanh âm, giọng nói như khàn đi, "Không phải tất cả
đều là giả... Ta thực sự thích ngươi, Ngưng nhi."
Tấn Ngưng dừng bước, nàng cười lên tiếng nhưng không hề xoay người:
"Ngươi cũng là nữ tử, không phải sao? Nhưng đến giờ vẫn còn nói yêu thích ta, ngươi
còn muốn... Tiếp tục gạt ta như vậy sao?"
"Ta không có cách nào..." Ta lắc đầu, mặc cho nàng vốn không thể thấy, "Ta
thật sự không có cách nào... Khi ta khát, là ngươi mang nước cho ta uống; khi không
ai quan tâm đến ta, là ngươi tới hỏi ta măc có đủ ấm, là ngươi tới hỏi ta ăn có đủ
ngon... Là ngươi để cho ta có cảm giác ta có năng lực bảo vệ một người, ta còn có một
người muốn ta bảo hộ... Đến khi ta phát hiện, ta đã không còn cách nào..." Toàn thân
không còn chút khí lực, ta chậm rãi gục xuống, quỳ gối lên mặt đất lạnh như băng.
Tấn Ngưng như cũ không quay đầu lại. Mà ta cũng không dám tham vọng
nàng sẽ quay đầu.
Thực xin lỗi, Ngưng nhi, thực sự xin lỗi.
Qua thật lâu, Tấn Ngưng mới lên tiếng: "Ngươi nói chúng ta cần đối mặt với
chuyện này phải không?" Thanh âm bình tĩnh đến khiến ta đau lòng.
Ta không dám trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
"Vậy, hãy để hết thảy đều qua đi. Đa tạ ngươi mấy ngày nay chiếu cố Tấn
- 411 -
Ngưng." Quận chúa nói rồi dừng trong chốc lát, sau đó mở cửa phòng ly khai.
"Quận chúa? Thành công tử ra sao?" Ta nghe được thanh âm của Nguyệt Nhi
ngoài cửa.
Nhưng chưa nghe thấy Tấn Ngưng trả lời, cửa đã được đóng lại.
Đối mặt với chuyện này sao.
Điều ta có thể làm bây giờ, cũng chỉ có điều này.
【 61 】
Ta nhờ Nhị sư huynh đi trích chút hoa quế mang về.
Trước khi quận chúa rời đi, ta thật muốn tự mình làm hoa quế cao tặng nàng.
Sư phụ đã nói rằng, có một số chuyện vốn là không thể. Một khi đã vậy, ta chỉ mong
mình có thể làm một chút chuyện có thể mà thôi.
Ở nơi đây quận chúa đã phải trải qua một sinh nhật kinh khủng nhất, ta thật
muốn bồi cho nàng, dù chỉ là bằng một đĩa hoa quế cao nho nhỏ.
Giờ soi gương sẽ phát hiện, trên mi trái của ta đã có thêm một tiểu vết sẹo.
Dài và hẹp cắt qua lông mày, nhưng chưa kéo dài xuống mắt. Xa xa nhìn sẽ chỉ thấy
- 412 -
lông mi ta như bị ngăn ra, nếu đến gần hơn mới phát giác đó là vết sẹo. Đương nhiên
trên người ta lại càng nhiều sẹo hơn nữa, không chỉ như cái này, chúng được phân bố
ở mọi nơi trên cơ thể. Nhưng khi mặc quần áo thì lại hoàn toàn che lấp hết, ngoại nhân
nhìn vào cũng chỉ có thể thấy một vết trên mi trái mà thôi.
"Đừng sợ, sư muội." Nhị sư huynh an ủi, "Như thế này nhìn ngươi so với
trước kia càng thêm nam nhân vị, là chuyện tốt."
Đương nhiên không cần nghĩ cũng biết hắn nói đểu ta.
Thực ra với ta mà nói, cũng chẳng buồn để ý đến việc trên mặt mình có thêm
một vết sẹo hay không. Ta cảm thấy đây là đánh dấu, ghi nhớ chính ta đã đại dối gạt
quận chúa, ghi nhớ chính ta đã gây thương tổn cho nàng—— như muốn nhắc nhở cho
ta cả đời áy náy. Vậy nên mỗi khi soi gương, ta sẽ nhìn vết sẹo này để Thành Nhược
Hề ta không có quên đi vết thương đó.
Quận chúa chưa rời đi ta cũng không dám ra khỏi phòng, Bởi ta sợ hãi sẽ gặp
nàng, sợ hãi nàng đến xem ta. Vì thế suốt ngày chỉ luôn trốn tránh, Nhị sư huynh phụ
trách đưa cơm tới cho ta, mà sư phụ cũng không nói thêm gì, chỉ bảo ta nghỉ ngơi thật
tốt. Hắn nhất định đã biết chuyện giữa ta và quận chúa. Sư phụ không hỏi ta điều gì,
chỉ một bộ dạng không muốn cùng ta đàm luận, cũng hay, giờ ta thật chẳng muốn
cùng hắn nói đề tài này.
Trần phu nhân cùng Trần Tử Nghĩa thì vẫn trong chùa, nhưng tựa hồ gần đây
bọn hắn cũng bắt đầu thấy chúng ta kỳ quái, nhưng lại chẳng dám hỏi điều gì. Có lẽ,
đây là nhờ năng lực uy hiếp tài ba của Tam Thất.
Mai là ngày quận chúa rời đi, chờ đến khi trời đã tối ta mới dám trộm chạy
vào phòng bếp làm hoa quế cao. Đây là lần đầu tiên ta làm điểm tâm mà chẳng hề ăn
- 413 -
vụng.
Đến giữa trưa ngày thứ hai, đại đội nhân mã cuối cùng đã tới. Có thể nói là
tựa như kinh thiên động địa, bởi nơi đây vốn là chốn hoang vu, nhưng chẳng biết từ
đâu lại xuất hiện một cỗ mã xa cực lớn, lại vô cùng xa hoa tinh xảo, cùng hơn chục
—— đúng vậy, hơn chục hộ vệ kỵ mã đi vào Tự miếu.
Giờ phút này cảm giác lại càng khắc sâu cho ta biết thân phận nàng là quận
chúa.
Sư phụ và Đại sư huynh sẽ cùng nhau hộ tống quận chúa về kinh, còn ta bởi vì
có thương tích nên vẫn phải tiếp tục nghỉ ngơi điều dưỡng, ở lại trong chùa cùng Nhị
sư huynh bên cạnh. Ta trộm kéo Nguyệt Nhi qua, đưa cho nàng chiếc hòm đựng hoa
quế cao trong đó.
Nàng mở nắp nhìn thấy hoa quế cao, chẳng chờ ta kịp công đạo, nha đầu đó
đã nước mắt lưng tròng.
Ngươi thật là nhiều tình cảm a.
"Ngươi hãy nói là Nhất Cửu đại sư làm…" Ta nói, sợ quận chúa biết ta làm
nàng lại chẳng muốn ăn, "Trên đường nếu đói có thể lấp bụng một chút."
"Thành công tử cùng quận chúa cãi nhau sao?" Nguyệt Nhi lau lau khóe mắt
hỏi.
"...Nguyệt Nhi, trên đường chiếu cố tốt quận chúa." Ta không trả lời thẳng câu
hỏi của nàng, biết rằng mình đang nói lời vô nghĩa nhưng vẫn lờ đi.
- 414 -
"Thành công tử thương thế của ngươi có tốt hơn không?" Nguyệt Nhi lại hỏi.
"Cũng tốt, có thể đi có thể nhảy." Ta cười cười. Quận chúa hẳn là không đem
chuyện thân ta là nữ nhi nói với Nguyệt Nhi, bằng không nha đầu này sớm đã thay
tiểu thư nàng mắng chửi ta thậm tệ, chứ làm sao còn để ý đến ta?
"Thương thế tốt hơn, hãy tới kinh tìm quận chúa." Nguyệt Nhi nói, vẻ mặt
thành thật, "Quận chúa nàng mềm lòng, mắng một chút sẽ thôi. Hơn nữa, ta cũng thực
hi vọng... Thành công tử trở thành Cô gia* nhà ta." Nàng nói rồi thậm chí đỏ mặt.
(*:chồng của nữ chủ nhân)
Ta lại có điểm muốn khóc, tại sao có thể như vậy đây, rõ ràng đã khóc đ ủ rồi,
từ khi nào ta đã trở nên mít ướt như vậy, Thành Nhược Hề. Ta cười khổ che giấu bi
thương của mình, không muốn cùng Nguyệt Nhi nói rõ, vốn dĩ duyên phận là điều
không thể biết, huống chi, loại duyên phận này ngay từ đầu đã là sai lầm, mà ta lại
chính là người khởi xướng.
"Vậy... Thành công tử..." Gương mặt Nguyệt nhi vẫn ửng đỏ, nàng thấp giọng
nói, "Ngươi có thể nói với A Mộc ca, khi nào rảnh muốn tới kinh thành tìm ta hay
không, không... Là nhất định phải!" Nói xong lời cuối cùng, thậm chí còn có chút cảm
giác như mệnh lệnh.
"Ách... Hảo." Ta gật gật đầu.
Thực không chịu nổi hai người này, một mực cách sơn đả ngưu*, một người
thì nghĩ đối phương yêu ta, một người thì lại không dám trực tiếp nói chuyện muốn ta
chuyển lời.
(*:Ý ở đây có lẽ là không dám đối mặt nhưng vẫn muốn hạ gục đối thủ)
- 415 -
Đến giờ quận chúa đi rồi ta trộm đứng ở một bên cửa nhìn nàng bước lên xe
ngựa. Vẫn là một thân áo tơ trắng, bởi cách quá xa không thấy rõ nét mặt nàng, chỉ
cảm thấy thân hình kia gầy yếu quá khiến ta lo lắng. Nhưng người có thể ở bên chiếu
cố nàng, không thể là ta nữa. Vì vậy chỉ có thầm lòng hy vọng, Tấn Ngưng phải hảo
hảo bảo trọng chính mình.
Đối với tất cả những chuyện này kinh ngạc nhất phải kể tới Trần Tử Nghĩa
cùng Trần phu nhân, bốn con mắt trợn tròn tựa như quả trứng.
"Sư muội." Nhị sư huynh đột nhiên tiến đến bên ta, rầu rĩ nói, "Vừa nãy
Nguyệt Nhi cùng ngươi nói gì a?"
"Nàng à…" Ta liếc nhìn Nhị sư huynh, sau đó lại quay đầu nhìn xa hoa xe
ngựa đã rời đi chỉ còn thấy bụi tung bay dưới vó ngựa, nhẹ giọng nói, "Ách, thật
không phải, bây giờ ta chưa muốn nói cho ngươi biết a."
"Này! A Thành... Sư muội!" Nhị sư huynh bắt đầu phát cuồng.
Thật sự gần đây càng ngày càng thích chọc ghẹo người này.
【 62 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Nhìn thấy một đôi có tình nhưng không th ể thành thân thuộc, thực là một
chuyện rất khó chịu.
- 416 -
Nhất là thấy quận chúa cùng Thành công tử cãi cọ, ta lại càng khó chịu hơn.
Ta cùng Quận chúa ngồi trong một chiếc xe ngựa, Lương đại phu cùng A Vân
công tử lại ngồi trên một chiếc xe khác. Giờ đây chỉ còn hai người ở chung, ta nhịn
không được muốn nói gì đó, nhất là đối với quận chúa kỳ quái như bây giờ.
Thật vất vả Thành công tử mới tỉnh, quận chúa mỗi ngày nghĩ tới Thành công
tử lập tức chạy tới thăm, ta cũng biết điều đứng ở bên ngoài không quấy rầy hai người
bọn họ. Thế nhưng, trừ bỏ thanh âm tranh cãi được truyền ra ngoài cửa, ta còn thấy
khuôn mặt quận chúa lạnh băng như tuyết bước ra khỏi phòng.
Quận chúa nguyện ý ăn cơm, quận chúa nguyện ý ăn canh —— nhưng lại
hoàn toàn không muốn nói bất cứ gì. Khi bị chọc nóng nảy, nàng cũng chỉ gật gật đầu,
hay đơn giản đáp lại vài tiếng. Nhìn quận chúa thân mình gầy yếu ngồi trong xe ngựa
rực rỡ xa hoa, dù là ai cũng đều cảm thấy đau lòng.
"Quận chúa..." Ta nhẹ giọng hô.
Quận chúa không phản ứng gì, đến khi ta kêu vài tiếng, nàng mới chậm rãi
đưa mắt nhìn về phía ta.
"Ách..." Thấy quận chúa đã nhìn lại, nhưng ta đột nhiên chẳng biết nên nói gì,
chỉ có thể kéo đề tài, "Thật tốt quá, quận chúa ngài rốt cục có thể trở về bên Vương
gia rồi."
Quận chúa khẽ mỉm cười, nhưng nháy mặt lại tiêu mất.
- 417 -
"Quận chúa, Thành công tử hắn sau này sẽ đến kinh vấn an ngài chứ?" Ta hỏi.
Quận chúa lập tức nhìn về phía ta, quả nhiên đề tài về Thành công tử nàng
luôn phản ứng nhanh như vậy, nhưng sắc mặt vẫn là lạnh lùng, một lúc lâu mới nhẹ
giọng nói: "Không biết."
"Vì cái gì..."
Không đợi ta nói hết câu hỏi, quận chúa lại nói: "Nguyệt Nhi, ta muốn nghỉ
ngơi trong chốc lát, được chứ."
"Thực xin lỗi, quận chúa." Ta nhanh chóng im lặng.
Một thoáng sau trong xe đã im ắng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn lộn cùng thanh
âm của vó ngựa bên ngoài xe. Quận chúa nhắm mắt lại, nhưng ta biết nàng không ngủ,
có lẽ vì thấy phiền khi ta không ngừng đặt câu hỏi, mới không muốn mở mắt ra.
Dần dần, ta cảm thấy sắc mặt quận chúa như có chút tái nhợt, lập tức ý thức
được xe này tuy nói cao cấp, nhưng vẫn chút xóc nảy, mà thân hình quận chúa vốn
không hảo... Ta chợt nghĩ tới hoa quế cao Thành công tử giao cho ta trước khi đi.
Giờ có nên cấp quận chúa ăn hay không? Phân tán một chút sự chú ý của nàng
cũng tốt.
"Quận chúa..." Ta nâng lên lá gan mới dám mở miệng, một bên đưa chiếc bọc
chứa hòm hoa quế cao đến trước mặt nàng.
- 418 -
Sau một lúc lâu, quận chúa mới mở mắt nhìn về phía ta.
"Quận chúa, đây là hoa quế cao, ngài dùng chút đi." Ta mở miệng nói.
Quận chúa đưa ánh mắt hướng xuống chiếc hòm trong tay ta, sắc mặt thoáng
kinh ngạc, rồi mở miệng chậm rãi nói: "Ta... Không đói bụng."
"Chính là..." Ta thiếu chút nữa muốn nói "Đây là Thành công tử làm cho ngài",
nhưng nghĩ tới lời dặn của Thành công tử, lại dừng miệng kịp.
"Làm sao?" Quận chúa nghi hoặc hỏi.
"Cái này..." Ta quyết tâm, nếu nói cho quận chúa đây là hoa quế cao Thành
công tử làm cho nàng, không chừng quận chúa sẽ tha thứ cho Thành công tử, mặc kệ
Thành công tử phạm sai điều gì.
"Rốt cuộc làm sao?" Quận chúa nhíu mày.
Ta mấp máy miệng, nói : "Đây là trước khi đi Thành công tử nhờ ta đem cho
ngài ăn trên đường, là hắn làm riêng cho ngài."
Quận chúa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc hòm trong tay ta.
"Ngày cứu quận chúa trở về là sinh nhật ngài, ta nói việc này cho Thành công
tử, nói ngài yêu nhất ăn hoa quế cao. Nhưng quanh đây không thể mua, Thành công tử
nói hắn biết làm. Ta nghĩ, ngày đó là hắn đặc biệt vào trong rừng trích hoa quế, ngài
còn nhớ rõ khóm cây hoa quế kia... Quận chúa, ngài làm sao vậy?" Ta vừa nói đã phát
- 419 -
hiện quận chúa thậm chí bắt đầu rơi lệ, đây là việc nên vui, tại sao lại khóc?
"Quận chúa ngài đừng dọa ta!" Thanh âm ta cũng run rẩy, vốn muốn cho quận
chúa vui vẻ, sao nàng lại khóc.
Ta vội ngồi xuống bên cạnh quận chúa, rút khăn tay giúp nàng lau nước mắt,
đau lòng nói: "Ngài không thích ăn ta sẽ thu lại… Ai, đều tại ta, Thành công tử cũng
không cho ta nói hắn làm, đều tại ta không nghe lời... Đều tại ta!"
Ngay khi ta đang muốn cất chiếc hòm đi, quận chúa lại vươn tay nhẹ nhàng
cầm lấy nó.
"Quận chúa..." Ta ngẩn người, chỉ có thể đưa chiếc hòm tới.
Đây là một chiếc hòm rất đẹp, nếu không nhìn kỹ sẽ khó thấy hết được hoa
văn trên chiếc hòm. Từng đóa mẫu đơn đan xen vào nhau được khắc trên nền thuần
trắng, chạm trổ tinh tế tỉ mỉ thể hiện sự tinh xảo của hòm.
Từng giọt nước mắt của quận chúa rơi trên những đóa mẫu đơn, một hồi sau,
nàng mới chậm rãi mở hòm ra, mùi hoa quế cao tản ra xông vào mũi, khiến ta vốn
chẳng đói bụng cũng không nhịn được thèm thuồng. Trong hòm đầy tràn hoa quế cao,
từng khối được sắp chỉnh tể theo hàng, màu trắng của hoa quế cao cũng giống như
chiếc hòm trắng thuần khiết, nhìn có thể cảm nhận được Thành công tử đem những
chiếc hoa quế cao này đặt vào hòm đã có bao nhiêu cẩn thận.
Nhìn kỹ, trong góc hòm còn đặt một tiểu túi gấm, ta vừa định hỏi lại thấy
quận chúa đã đưa tay c ầm lấy túi gấm kia, vội vàng mở ra.
- 420 -
Quận chúa nhìn nhìn bên trong, rồi nhẹ nhàng nghiêng túi gấm, đem đồ vật
bên trong xuất lên trên tay.
Ta nghĩ rằng bên trong sẽ là một phong thơ hay trang sức gì đó, nhưng không
phải. Đó là những viên gì đó đen tuyền, ta nghĩ nghĩ, rồi chợt hiểu, đó là ô mai. Trong
lòng ta âm thầm thở dài, Thành công tử sợ quận chúa ở trên xe không thoải mái, nên
mới chuẩn bị riêng cho quận chúa ăn.
Quận chúa một tay nắm lấy những viên ô mai, một tay lại che lên miệng. Thân
mình nàng bởi nén khóc mà run nhè nhẹ.
"Quận chúa..." Lần này thì mắt của ta cũng ướt theo.
Nam tử chu đáo như vậy là lần đầu tiên ta gặp, sợ có đốt đèn lồng cũng tìm
không ra. Nhưng mấy ngày nay, sự chăm sóc của Thành công tử đối với quận chúa
như từng bức họa không ngừng bay lượn trong đầu. Mỗi khi trời tối, đều là Thành
công tử giúp quận chúa đốt nóng nước tắm, cũng là hắn mang từng thùng nước đến
bồn tắm cho nàng. Mỗi ngày, Thành công tử cũng đều bảo cho quận chúa một chén
chè hay thuốc uống, chưa bao giờ gián đoạn. Trời lạnh, Thành công tử cũng đều chạy
tới hỏi ta quận chúa buổi tối ngủ có ngon không, có đủ ấm không...
"Quận chúa…" Ta thật sự nhịn không được, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Ngài tha
thứ Thành công tử đi, đừng tức giận, được không?..."
Quận chúa không trả lời, chỉ là khóc, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt mấy viên
ô mai kia.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian